Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009
Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009
Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009
BON NGUYET

Trong "Bích Câu kỳ ngộ" của Vô Danh có câu:
Hay là lỗi sổ Hằng Nga,
Đêm đông vò võ, bóng tà sao thưa.
Nghĩ tình nên những ngẩn ngơ ...
Trong "Cung oán ngâm khúc" của Nguyễn Gia Thiều, đoạn ca tụng sắc đẹp của nàng cung nữ, có câu:
Hương trời đắm nguyệt say hoa,
Tây Thi mất vía, Hằng Nga giật mình.
Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn đời nhà Trần (1225-1400) kêu gọi tướng sĩ, trong một bài hịch có đoạn "Nay ta bảo thật các ngươi nên cẩn thận như củi lửa, nên giữ gìn như kẻ húp canh, dạy bảo quân sĩ, luyện tập cung tên, khiến cho người nào cũng có sức khỏe như Bàng Mông và Hậu Nghệ, thì mới có thể dẹp tan được quân giặc, mà lập nên được công danh."
Hằng Nga và Hậu Nghệ là hai nhân vật thần thoại được dùng trong Cổ văn Trung Hoa và Việt Nam.
Hằng Nga trong cung trăng: Theo sách của Hoài Nam Tử, Hậu Nghệ xin thuốc trường sinh của bà Tây Vương Mẫu, Hằng Nga là vợ của Hậu Nghệ uống trộm, chạy lên cung trăng.
Người chặt cây quế trong cung trăng: Theo sách "Dậu dương tạp trở", trong mặt trăng có cây quế cao 500 trượng, dưới gốc cây có một người ngồi chặt mãi, nhưng chặt xong, dấu chặt lại liền như cũ. Người ấy tên Ngô Cương, quê ở Tây Hà, tu tiên có lỗi bị phạt chặt cây.
Con thỏ trong mặt trăng: Theo sách "Ngũ thông kinh nghĩa", trong mặt trăng có con thỏ hay con cóc.
Ông già dưới trăng: Sách "Tục U quái lục" có chép: đời nhà Đường, Vi Cố đến Nam Điện ở Tống thành, thấy ông già xem sách dưới trăng. Vi Cố hỏi sách gì? Ông già đáp: Sổ hôn nhân thiên hạ. Vi Cố hỏi hôn nhân của mình thì ông lão bảo: ở chợ có bà già chột mắt bồng đứa bé 3 tuổi; đứa bé ấy sau là vợ. Vi Cố ra chợ bắt gặp người đàn bà như lời ông lão nên tức giận mướn người giết con bé ấy. May mắn, người đàn bà bồng đứa bé chạy thoát. Đứa bé chỉ bị thương xoàng. Mười bốn năm sau, Thứ Sử đất Dương Châu là Vương Thái gả con cho Vi Cố. Thiếu nữ ấy rất đẹp, nhưng cuối mày có một vết thẹo nhỏ. Cố hỏi nguyên cớ. Nàng trả lời: hồi lên 3 tuổi, người vú họ Trần bồng đi chợ bị một tên côn đồ đâm trúng. Cố hỏi người vú họ Trần có chột mắt không. Nàng nói có rồi kể lại chuyện cũ.
Tích Hậu Nghệ: Theo "Sơn hải kinh", trên hang Dương phía bắc nước Răng Đen có cây Phù tang to lớn sống ở dưới nước, 9 mặt trời ở cành dưới; 1 mặt trời ở cành trên. Theo sách của Hoài Nam Tử, đời vua Nghiêu, 10 mặt trời cùng mọc một lần làm cây cỏ khô héo, vua Nghiêu sai Hậu Nghệ bắn 10 mặt trời, có 9 con quạ rớt lông cánh xuống.
Theo kinh Thư, vua nước Hữu Cùng là Hậu Nghệ vì dân không phục, nổi lên kháng cự tại sông Hà. Sách "Tả Truyện" có chép: khi nhà Hạ suy, Hậu Nghệ nhờ sức ủng hộ của dân chúng được lên làm vua thay thế nhà Hạ. Về sau, Nghệ ỷ mình bắn giỏi, không lo chính sự, dâm bạo hơn thú dữ, dân oán ghét nổi lên giết chết, lại lóc thịt bắt con của Nghệ ăn. Không nỡ ăn thịt cha, con của Nghệ cũng bị giết luôn.
Trong bản dịch thần thoại "Lên cung trăng" của nhà văn hào Trung Hoa là Ngô Tổ Quang có chép:
Một thời đại rất xa xưa ...
Lúc bấy giờ con người được tự do, không bị áp bức chiến tranh, người hiếp bức người. Ai làm nấy ăn. Mặt trời mọc, đi làm; mặt trời lặn, về nghỉ. Đói có hoa quả; khát có nước suối.
Con người bấy giờ không có họa người, chỉ có họa trờị Để tránh gió mưa, rét mướt, loài người đốn cây làm nhà, dệt vải may áo ... Ngày tháng trôi qua, con người dùng kinh nghiệm và lao lực để cải thiện đời sống, mưu lấy sự hạnh phúc thanh bình.
Nhưng, một hôm thình lình xảy ra một thiên tai dữ dội. Khắp dưới gầm trời đâu đâu cũng bị đại hạn. Nắng như lửa thiêu, đốt cháy tất cả làm cho sinh linh dậm đất kêu trời. Trên đường, thây người, thây thú chồng chất dẫy đầy.
Nguyên ở gò Đất cuối biển Đông có hang Dương. Nơi đây 10 con quạ vàng vâng lệnh Thượng Đế thay nhau ban ánh sáng cho vạn vật. Trên hang có cây Phù tang cao vút tận trời. Chín con quạ ở cành dưới, một con quạ ở cành trên. Từ ngàn xưa chỉ có một con ra khỏi biển hóa thành mặt trời, ngày ngày tháng tháng chiếu ánh sáng xuống mặt đất làm cho mưa hòa, gió thuận, vạn vật sinh hóa. Nhưng bất ngờ, một hôm bốn biển chuyển động, đất lở núi rung, cây Phù tang quay cuồng, vì 10 con quạ vàng tranh nhau xuất hiện một lượt.
Thế là nắng như lửa thiêu, đốt cháy cả vạn vật. Ban đầu, người ta còn ngâm mình dưới nước, núp trong hang núi ... nhưng rồi, đầm nước, dòng suối đều hóa thành những vạc nước sôi. Đất bằng bỗng chốc lửa dậy làm cho nhân dân điêu đứng, đời người biến thành địa ngục.
Đương lúc tiếng khóc, tiếng kêu gào kinh khủng của nhân dân, bỗng có một vị anh hùng xuất hiện.
Vị anh hùng đó có tên Hậu Nghệ, sinh ở biển Đông, nước Hữu Cùng. Người võ nghệ phi thường, sức người có thể bạt núi lấp sông, giỏi nghề kỵ xạ. Hậu Nghệ có lại hai người học trò tên Phùng Mông và Ngô Cương đều có tài xuất chúng.
Trông thấy 10 con quạ vàng hoành hành dữ tợn làm cho nhà cửa tiêu tan, đồng ruộng khô cháy, Nghệ vừa hoảng kinh vừa tức giận, đem lòng thương xót sinh linh, và nghĩ đến mối liên hệ với thân mạng mình nên mang 10 mũi tên thần, giương cung 10 tạ lên quyết bắn 10 con quạ vàng cho tiêu ra tro bụi.
Nhưng ánh sáng rạng chói làm cho mắt đổ hào quang, không thể nhìn lên được. Nghệ bực tức, đứng tựa góc biển chân trời không do dự bắn luôn mấy phát. Những nơi có tên của Nghệ bắn tới thì nóng cháy nguội dần, ánh sáng êm dịu. Những lông cánh sắc màu của lũ quạ đua nhau rớt xuống. Một làn không khí mát mẻ bắt đầu.
Trông thấy chín con quạ chết, Nghệ lại muốn giương cung bắn nữa, nhưng Phùng Mông ngăn lại:
- Thưa thầy! Nếu thầy bắn chết cả thì vũ trụ sẽ trở nên đen tối mất.
Nghệ "à" một tiếng, hạ cung xuống.
Bấy giờ núi sông trở lại như xưa, cây cỏ tươi tốt. Đâu đâu cũng vang dậy tiếng hò reo hoan lạc. Nhân dân ca tụng công ơn vĩ đại của Hậu Nghệ, tôn thờ Nghệ là một vị cứu tinh, trọng quý Nghệ hơn mẹ cha. Sơn hào hải vị, họ đem dâng cho Nghệ dùng.
Hậu Nghệ lên làm Hoàng đế.
Mười năm sau.
Nhân dân trước kia bị tai ách của 10 con quạ vàng thì nay lại mang phải tai ách do Hậu Nghệ gieo rắc.
Nghệ ỷ mình có tài, tự kiêu là cứu dân, vậy dân phải làm tôi mọi mới xứng đáng đền đáp công ơn ấy. Nghệ chiếm hết thịt rừng, tài sản của nhân dân. Cả đến một con gà, một miếng bánh... cũng không thoát qua tay cướp đoạt của Nghệ.
Nghệ lại tự hào là mình sẽ sống mãi vì có Linh chi dược thảo do ông tiên ban cho.
Nhân dân bấy giờ sống trong tình trạng cực kỳ thảm khốc. Từng đám dân nghèo đói, quần áo rách nát, thân trụi mình trần, mặt mũi hốc hác vàng hoe, gục đầu vào đất kiếm rễ cây ăn. Vài xác người thắt cổ lơ lửng trên cành cây làm mồi cho đàn quạ đương đảo qua lượn lại.
Bấy giờ núi rừng hoang vu xơ xác, cành khô lá úa, năm ba gốc cây còn lại nhưng trơ trọi, cằn cỗi.
Ngày trước, Nghệ được bá tánh hoan hô vang dậy. Ai ai cũng trìu mến vâng theo Nghệ đi ra, cả ngàn người chạy theo quỳ lạy chúc tụng. Ngày nay, nhân dân oán ghét căm thù. Nghệ đi đến đâu, bá tánh bỏ chạy đến đó. Nghệ nhục nhã, tức giận ra lệnh cho học trò là Ngô Cương tàn sát hàng triệu sinh linh. Bị đói rách, bị giết chóc, nhân dân đau khổ, nỗi uất hận căm hờn ngùn ngụt cao mấy tầng mây.
Phùng Mông can gián không được, bỏ Nghệ theo đám dân nghèo võ trang đánh lại thầy.
Vợ của Hậu Nghệ là Hằng Nga.
Nàng là con nhà nghèo ở một cánh đồng hoang phương Bắc. Nhưng nàng là con chim phượng hoàng, là đóa hoa khôi sắc đẹp tuyệt vời.
Ngô Cương vâng lệnh thầy đi tìm người làm hoàng hậu. Đến phương Bắc, Ngô Cương bắt Hằng Nga về dâng cho Nghệ. Hằng Nga được Nghệ sủng ái, giao giữ cỏ Linh chi.
Hằng Nga vì bị bắt, bỏ cha xa mẹ, quyết liệt đòi về. Nghệ sợ Hằng Nga trốn trong khi Nghệ đi săn tìm thịt nên truyền cho Ngô Cương canh gác, không cho Hằng Nga rời khỏi cung. Hằng Nga buồn tủi, ngày ngày chỉ làm bạn cùng con Ngọc thỏ trong cung lạnh.
Trước sự tàn bạo của chồng, Hằng Nga không khuyên ngăn được; và biết rằng nếu chồng sống mãi thì càng làm nhiều tội ác, nhân dân đau khổ càng nhiều nên nàng nuốt cỏ Linh chi, để Nghệ không còn dùng cỏ tiên mà trường sinh nữa.
Nuốt xong, Hằng Nga mặt mày xây xẩm một lúc, rồi thấy mình nhẹ bổng như không. Một đám mây ngũ sắc dưới chân Hằng Nga từ từ đưa Hằng Nga bay lên, Ngọc thỏ chồm nhảy theo. Hằng Nga đưa tay dắt rồi từ từ bay qua cửa sổ thẳng lên cung trăng.
Hậu Nghệ đi săn thịt trở về, thấy mất Hằng Nga, tức giận Ngô Cương vì để Hằng Nga trốn thoát, nên bóp cổ Ngô Cương cho đến chết.
Nghệ chạy lại cửa sổ trông lên mặt trăng.
Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu vào mặt. Hình bóng của vợ thấy thấp thoáng trong trăng. Nghệ giương đôi mắt tròn xoe nhìn. Thốt nhiên, Nghệ thét bọn vệ sĩ mang cung tên lại. Chúng khệ nệ khiêng chiếc cung và ba mũi tên lớn trên tường xuống. Nghệ đứng thẳng người như một trụ đá to, râu tóc dựng ngược, đôi mắt sáng quắc, không khác cảnh ngày xưa Nghệ bắn mặt trờị Nghệ lắp tên căng thẳng dây cung bắn lên.
Hai phát tên bay ra, mặt trăng lung lay.
Nhưng mũi tên thứ ba bật khỏi dây cung, mặt trăng vẫn sáng chói như trước, không hề hấn gì. Nghệ hạ cung xuống, mặt mày buồn nghiến, im lặng, đau khổ.
Bỗng một cụ già hiện xuống.
Hậu Nghệ giựt mình, nhìn ra là ông lão đã cho mình Linh chi thảo cách mười năm về trước.
Cụ già liệng 3 mũi tên xuống đất, điềm đạm nói:
- Già xin hỏi cố nhân. Ngày trước hạnh ngộ, già có nhắn nhủ cố nhân việc trị đời không khó. Phải thực hành nhân chính, quên mình để lo cho người. Mình phải lo trước người lo và chỉ vui sau khi người vui. Dân quý nhứt, nước thứ nhì, vua sau hết. Cố nhân sẵn sàng vâng nghe, nên già thể theo lời yêu cầu tha thiết của cố nhân là muốn sống mãi để hoàn thành sự nghiệp, vì đời sống con người thì hữu hạn mà sự nghiệp thì vô cùng, mới cho Linh chi thảo. Vậy mà khi cầm lấy quyền, cố nhân lại quên mất lời. Dân không sợ chết, sao lấy sự chết chóc trị thiên hạ. Bao nhiêu năm trời loạn lạc đau thương, giờ đây lòng người ly tán, sự nghiệp tan hoang, cố nhân còn chưa tỉnh hay sao Kìa, nghĩa quân đã hò reo tứ phía, cố nhân đã nghe chưa?
Hậu Nghệ hai tay ôm đầu, giọng nói thiểu não:
- Nghệ ăn năn, xin cụ chỉ giáo.
- Việc đã qua rồi, ăn năn không kịp. Chỉ có cách cố nhân bỏ sắc phục hoàng đế, ăn năn hối lỗi thì mới có cơ cứu vãn.
Hậu Nghệ cả giận, quắc mắt, quát:
- Lão già khốn! Thừa lúc hiểm nguy của ta mà sỉ nhục ta sao?
Vừa nói vừa rút gươm chém ông lão.
Cụ già bình thản đưa tay hất gươm rạ Hậu Nghệ rùng mình lui lại ngồi xuống. Cụ già mỉm cười:
- Cố nhân đến nước cùng mà còn hiếu sát. Kìa, cố nhân hãy nhìn xem.
Giữa lúc ấy ...
Bên ngoài có tiếng chém giết lẫn tiếng hò reo vang dậy. Nghĩa quân bao vây tứ phía dưới sự chỉ huy của Phùng Mông.
Bóng trăng khuất dần. Cụ già biến mất.
Lửa cháy khắp nơi.
Tiếng la vang:
- Tiến! Tiến!
Nghệ rút gươm xông tới, Phùng Mông đưa gươm ngăn. Cả hai đánh nhau. Nghĩa quân ào đến. Hậu Nghệ kiệt sức bỏ chạy. Đám dân đói rách cầm hèo gậy chận lại Nhìn qua tứ phía, nơi nào cũng có nghĩa quân. Phùng Mông kêu lên:
- Hậu Nghệ! Hậu Nghệ! Thầy làm việc bất nghĩa, ngày nay tự xử lấy, đừng để bọn ta ra tay.
Hậu Nghệ đứng dậy, dậm chân, cất tiếng cười đau đớn rồi đưa gươm đâm mạnh vào cổ. Xác Nghệ ngã xuống giữa tiếng reo hò của nghĩa quân.
Trong cung trăng, bên cây quế cao trăm trượng, sắc vàng, mùi thơm bát ngát, Ngô Cương cầm búa chặt mãi cây quế nhưng cây quế không sứt mẻ mà vẫn càng cao càng lớn, càng tươi. Hắn bị đọa vì tính hiếu sát theo thầy. Cây quế bị chặt nhưng không hề hấn, nhân dân bị tàn sát nhưng nhân dân làm sao hết được.
Bên cạnh, Hằng Nga ngồi xem Ngọc thố tán thuốc. Thỉnh thoảng, nàng lại thở dài, sa nước mắt. Nàng còn luyến tiếc cảnh trần gian. Vì trần gian đã chịu bao tai nạn: lụt lội, hạn hán, nắng lửa mưa dầu, binh đao chém giết, máu chảy thành sông, xương người thành núi; ngày nay nhân dân đã khắc phục được mọi tai ách rồi. Kìa từng đám người nô nức đương cày cấy, ca hát vui mừng; và xa xa làn khói lam chiều vẩn vơ quyện trên những mái nhà nhỏ ấm cúng, Hằng Nga tưởng nơi đây có lẽ là phương Bắc, quê hương yêu dấu của nàng.
Ở đây, quanh năm vắng lạnh, chẳng có bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Muôn vật không sinh, không hóa. Trăm hoa không nở không tàn. Chán chường cảnh lẻ loi, hiu quạnh quá, Hằng Nga muốn trở về trần thế. Nhưng vì đã ăn cỏ Linh chi, nàng không bao giờ chết, lại trẻ đẹp mãi và muôn năm vẫn sống hoang liêu trong cung Quảng Hàn này.
Nhìn ra ngoài không thấy thế gian đâu nữa, tư bề lạnh lẽo âm u, Hằng Nga bất giác xót xa đau đớn, nước mắt chảy ròng.
Sau tấm bình phong bóng đuốc xa,
Sao mai lặn hết, vắng Ngân Hà.
Hằng Nga hối cắp Linh chi thảo,
Sống mãi nhìn trời dạ xót xa.
TAN THAN DIEU HIEP LU

Thần Điêu Hiệp Lữ là phần hai trong bộ Xạ Điêu Tam Bộ Khúc, được đánh giá là tiểu thuyết võ hiệp viết về tình yêu hay nhất của Kim Dung. Bối cảnh của Thần Điêu Hiệp Lữ là vào cuối thời Nam Tống, khi quân Mông Cổ đã lớn mạnh, tiêu diệt hầu hết châu Á, châu Âu, đang trực tiếp uy hiếp an nguy của Nam Tống.
Câu chuyện xoay quanh tình yêu của hai nhân vật chính là Dương Quá và Tiểu Long Nữ giữa những cuộc chiến tang thương đẫm máu cả trên giang hồ lẫn chiến trường.
Cũng giống như những tác phẩm khác của Kim Dung, Thần Điêu Hiệp Lữ đã được tác giả chỉnh sửa nhiều lần. Nội dung của bản lưu hành hiện tại có rất nhiều điểm khác biệt so với lần phát hành đầu tiênThời niên thiếu của Dương Quá
Lý Mạc Sầu (trong bản đầu tiên có tên là Lý Mạc Thu) và Vũ Tam Thông tìm cách giết hại gia đình Lục Lập Đỉnh vì những mối hận tình trong quá khứ của người anh ông và chị dâu là Lục Triển Nguyên và Hà Nguyên Quân. Tuy nhiên, sau đó hai vợ chồng Vũ Tam Thông lại đứng ra bảo vệ con gái (Lục Vô Song) và cháu gái (Trình Anh) của Lục Lập Đỉnh khỏi bàn tay sát hại của Lý Mạc Sầu. Lúc đó cô bé Quách Phù và Kha Trấn Ác (sư phụ của Quách Tĩnh) trên đường đi tìm tung tích Hoàng Dược Sư ngang qua Giang Nam cũng ra tay giúp sức đánh Lý Mạc Sầu. Quách Phù sai đôi chim ưng tấn công Lý Mạc Sầu. Lúc đó thì cậu bé Dương Quá xuất hiện với bầy rắn và con chim màu hồng. Con chim này mổ mù một mắt Lý Mạc Sầu, bà ta phóng ngân châm hạ độc Dương Qua rồi bắt Lục Vô Song bỏ đi.[2]
Âu Dương Phong xuất hiện, đầu lộn ngược vì bị tẩu hỏa nhập ma. Sau khi ép Dương Quá nhận làm cha nuôi, ông cứu chữa cho cậu bé rồi trốn đi khi Quách Tĩnh và Hoàng Dung xuất hiện. Hai vợ chồng gặp lại con gái Quách Phù và Kha Trấn Ác rồi họ giúp chữa chạy cho Dương Quá. Dương Quá một mặt theo gia đình Quách Tĩnh - Hoàng Dung, một mặt vẫn bí mật gặp gỡ và giúp đỡ Âu Dương Phong và được ông ta truyền thụ "Cáp mô công".
Quách Tĩnh - Hoàng Dung đưa Dương Quá và hai người con trai của Vũ Tam Thông (tên Vũ Tu Văn và Vũ Đôn Nhu) ra đảo Đào Hoa. Hoàng Dung vì nghi ngờ sự trung thực của Dương Quá nên không truyền thụ võ công cho cậu bé mà chỉ dạy cậu ta sách Luận ngữ. Về sau, khi đánh nhau với anh em họ Vũ, Dương Quá sử dụng "Cáp mô công", bị Hoàng Dung phát giác. Do vậy, Quách Tĩnh phải đưa Dương Quá lên núi Chung Nam xin gia nhập phái Toàn Chân, vái Triệu Chí Kính làm sư phụ. Tuy nhiên vì không phục sư phụ trong lòng, nên Dương Quá ăn nói hỗn hào, và Triệu Chí Kính chỉ truyền khẩu quyết chứ không truyền võ công cho Dương Quá. Vì vậy, trong cuộc tỉ thí cuối năm Dương Quá không biết cách thi triển võ công của phái Toàn Chân, nhưng lại sử dụng võ của Âu Dương Phong để đả thương một số đệ tử lớn hơn. Dương Quá bỏ chạy sang Cổ Mộ, được Tiểu Long Nữ cứu giúp và vái nàng làm sư phụ. Lúc này, Tiểu Long Nữ mười tám tuổi, lớn hơn Dương Quá vài tuổi, nên Dương Quá gọi Tiểu Long Nữ là cô cô. Dương Quá được dạy cho các võ công của phái Cổ Mộ, một phái được sáng lập bởi Lâm Triều Anh, người tình xưa của Vương Trùng Dương[3].
Một lần khi luyện "Ngọc nữ tâm kinh", vì có hai đạo sĩ là Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình phát giác, Tiểu Long Nữ bị nội thương nghiêm trọng, nguy hại đến tính mạng. Tiểu Long Nữ dọa giết Dương Quá rồi tự sát làm Dương Quá sợ quá chạy ra khỏi Cổ Mộ. Bên ngoài, chàng gặp Hồng Lăng Ba, đệ tử thân tín của Lý Mạc Sầu đang đi tìm Cổ Mộ với sự bí mật theo dõi của sư phụ nàng ta. Dương Quá đưa Hồng Lăng Ba vào trong Cổ Mộ gặp Tiểu Long Nữ, Lý Mạc Sầu cũng bí mật vào sau. Bên trong mộ, hai bên giao đấu kịch liệt, và Dương Quá lấp cửa chính của ngôi mộ để cả bốn người cùng bị chôn sống.
Sau đó tình cờ Dương Quá phát hiện ra lối ra bí mật khỏi cổ mộ dưới một con suối ngầm đằng sau khe núi. Chàng cũng tình cờ phát hiện ra "Cửu âm chân kinh" viết trên trần hang đá và cùng Tiểu Long Nữ luyện bộ kinh này. Một lần Âu Dương Phong xuất hiện thăm Dương Quá, Tiểu Long Nữ bị điểm huyệt không cử động được. Lợi dụng lúc này, Doãn Chí Bình đã bịt mắt rồi hãm hiếp Tiểu Long Nữ rồi trốn đi, nhưng nàng lại cứ nghĩ đó là Dương Quá.
Sau khi trò chuyện với Âu Dương Phong, Dương Quá quay lại chỗ Tiểu Long Nữ. Nàng muốn làm vợ của Dương Quá, nhưng chàng ngơ ngẩn không hiểu đầu đuôi ra sao cả. Quá chán chường và thất vọng, Tiểu Long Nữ bỏ đi.
[sửa] Rời cổ mộ, Dương Quá lưu lạc giang hồ
Dương Quá không chịu nhận Tiểu Long Nữ làm vợ vì biết đó là việc làm trái với đạo nghĩa giang hồ. Cô Long tức giận và bỏ đi. Trong khi lưu lạc giang hồ Dương Quá đã hỏi thăm xem có ai gặp sư phụ của mình không. Sau đó Duơng Quá gặp Lục Vô Song và cứu cô này thoát khỏi tay Toàn Chân Giáo và phái Cái Bang. Lục Vô Song kể cho Dương Quá nghe lí do mình bị Toàn Chân Giáo và Cái Bang truy sat. Sau đó hai người cùng tìm cách chạy trốn khỏi sự truy sát của Lý Mạc Sầu sư phụ của Lục Vô Song. Trền đường chạy trốn Dương Quá và Lục Vô Song đã gặp Gia Luật Tề con trai của Gia Luật Sở Tài. Sao đó Lục Vô Song bị Lý Mạc Sấu bắt đi và tra hỏi về bí kíp Ngũ độc thần chưởng. Trình Anh và Dương Quá liên thủ để cứu Lục Vô Song. Mặc dù liên thủ nhưng hai người vẫn không thắng được Lý Mạc Sầu. Lúc này Gia Luật Tề xuát hiện và liên thủ cùng Dương Quá. Hai người này gây khó khăn cho Lý Mạc Sầu vì cả hai đều là cao đồ của Toàn Chân Giáo và Cổ Mộ Phái. Sau đó Quách Phù cùng hai anh em họ Võ xuất hiện vì liên thủ với Dương Quá và Gia Luật Tề. Lý Mạc Sầu thấy tình thế không xong bèn dùng Băng Phách Ngân Trâm phóng về hai anh em họ Võ nhưng hai anh em đã được Dương Quá thông báo trước nên đã tránh kịp ám khí hiểm độc từ Lý Mạc Sầu. Dương Quá vì không muốn gặp Quách Phù và gia đình Quách Gia nên đã bỏ đi. Dương Quá đi đến Hoa Sơn tại đây chàng gặp Bắc Cái Hồng Thất Công và Tây Độc Âu Dương Phong. Hai người tỉ thí võ công và bị thương. Dương Quá được Hồng Thất Công truyền dạy cho Đả Cẩu Bổng Pháp đề thay mặt ông ta đánh với Âu Dương Phong. Tây Độc cũng chỉ Dương Quá cách phá giải Đả Cẩu Bổng Pháp của Bắc Cái. Dương Quá học đến chiêu thứ 36 trong Đả Cẩu Bổng Pháp là Thiên Hạ Vô Cẩu, chiêu thức này làm Tây Độc mất hết một đêm để suy nghĩ cách giải. Sau đó Tây Độc nhân ra mình là ai và ông cùng Bắc Cái đã mất trên đỉnh Hoa Sơn. Sau khi chôn cất cho hai vị tiền bối võ lâm xong Dương Quá lại cất bước giang hồ. Trên đường hành tẩu Dương Quá đi đến Lục Gia Trang cải trang thành ăn mày cái bang để tham dự Đại Hội Anh Hùng. Lúc này Kim Luân Pháp Vương và hai đệ tử là Đạt Nhĩ Ba và Hoắc Đô đến để tranh giành chức Võ Lâm Minh Chủ. Hoắc Đô đánh bại Chu Tử Liễu bằng cách lén phóng ám khí. Võ Tam Tho
[sửa] Dương Quá gặp lại Tiểu Long Nữ
Ngự Tuyết Ẩn ra đánh cùng Đạt Nhĩ Ba ở trận thứ hai. Lúc này Tiểu Long Nữ xuất hiện. Trước sự chứng kiến của anh hùng thiên hạ Dương Quá và Tiểu Long Nữ coi như ở chỗ không người, họ trò chuyện và kể cho nhau nghe những ngày tháng xa nhau. Trở lại với trận đấu cũa Ngự Tuyết Ẩn và Đạt Nhĩ Ba lúc này đang đến hồi gay cấn. Cả hai người đều thầm khen ngợi đối thủ của mình. Đột nhiên cây bút lông của Ngư Tuyết Ẩn bị huyền trượng của Đạt Nhĩ Ba đánh gãy và văng vào áo của Tiểu Long Nữ và Dương Quá nổi giận dùng dùng.
HOANG THO TINH THU

The entire series revolves around the lives of two clans: the Yim clan (閻族) and the Sung Clan (宋族), in the Loess Plateau area of the Shanbei region during the Republican era.
In a time before the series, a plague swept through the area where the Yim clan lives, pushing the clan to near extinction. However, the Sung clan arrived and taught the Yim clan to use gunpowder to ward off the plague. Later, after the disease was eradicated, the Sung clan taught the Yim clan the art of making fireworks and firecrackers, and this brought the Yim clan a new level of prosperity. In gratitude, the Yim clan elders of the time issued an edict, ordering the entire Yim clan and their descendants to care for all members of the Sung clan from cradle to grave, with no exceptions.
This edict is the foundation of the conflict central to the series. By the time of the series, the Sung clan is a shadow of its former self, with no brilliant or prominent clansmen of significant accomplishment. As a result, the entire Sung clan has become reliant on the care of the Yim clan. This has caused the Yim clan to perceive the Sung clan as parasites. The series focuses on the rivalries between these two formerly harmonious clans, and the efforts by the Yim clan to remove the Sung clan from their settlement. This, in addition to the intra-clan rivalries in the Sung and the Yim clans, and the constant threat from a group of bandits known as the Horseback Bandits (馬賊), set the tone of the entire series.
TAN LUONG SON BA VA CHUC ANH DAI

Câu chuyện này có từ thời nhà Đông Tấn (317-420).
Một cô gái trẻ tên là Chúc Anh Đài, người Thượng Ngu (上虞), Chiết Giang, cải trang thành con trai để tới Hàng Châu học tập. Trong chuyến đi của mình, cô đã gặp và kết thân với Lương Sơn Bá, một bạn cùng học đến từ Cối Kê (會稽, nay là Thiệu Hưng cùng tỉnh). Họ học hành cùng nhau trong 3 năm, trong quá trình đó quan hệ của họ càng được củng cố thêm. Khi hai người chia tay nhau, Chúc Anh Đài có nói rằng sẽ thu xếp để Lương Sơn Bá cưới người em gái 16 tuổi (do cô tạo ra) của mình. Khi Lương Sơn Bá đến nhà Chúc Anh Đài, anh mới phát hiện ra giới tính thật sự của cô. Mặc dù họ dành hết tình cảm cho nhau và yêu nhau say đắm kể từ thời điểm đó, nhưng Chúc Anh Đài đã bị cha mẹ mình hứa gả cho Mã Văn Tài (馬文才). Vì phiền muộn, Lương Sơn Bá đã mất tại nơi làm việc khi đang là huyện lệnh của huyện Ngân (鄞). Vào ngày Chúc Anh Đài phải lấy Mã Văn Tài, khi đoàn đón dâu đi ngang qua mộ Lương Sơn Bá, một trận cuồng phong nổi lên ngăn cản đoàn đi tiếp. Chúc Anh Đài rời kiệu hoa đến trước mộ Lương Sơn Bá để cúng tế. Phần mộ Lương Sơn Bá bỗng mở ra và Chúc Anh Đài đi vào trong đó. Sau đó, từ trong mộ, một đôi bướm quấn quít bên nhau và cùng bay đi.
ket noi cua " chuyen tinh tay ba"

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009
Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009
CHUOT va MEO

Chuyen co tich ma minh yeu thich

Thả trâu ăn lúa gọi cha ồi ồi
Cha còn cắt cỏ trên trời
Mẹ còn cỡi ngựa đi mời quan viên
Ông thời cầm bút cầm nghiên
Bà thời cầm tiền đi chuộc lá đa.
- o O o -
Ngày xưa ở một miền nọ có một người tiều phu tên là Cuội. Một hôm, như lệ thường, Cuội vác rìu vào rừng sâu tìm cây mà chặt. Khi đến gần một con suối nhỏ, Cuội bỗng giật mình trông thấy một cái hang cọp. Nhìn trước nhìn sau anh chỉ thấy có bốn con cọp con đang vờn nhau. Cuội liền xông đến vung rìu bổ cho mỗi con một nhát lăn quay trên mặt đất. Nhưng vừa lúc đó, cọp mẹ cũng về tới nơi. Nghe tiếng gầm kinh hồn ở sau lưng, Cuội chỉ kịp quẳng rìu leo thoắt lên ngọn một cây cao. Từ trên nhìn xuống, Cuội thấy cọp mẹ lồng lộn trước đàn con đã chết. Nhưng chỉ một lát, cọp mẹ lẳng lặng đi đến một gốc cây gần chỗ Cuội ẩn, đớp lấy một ít lá rồi trở về nhai và mớm cho con. Chưa đầy ăn giập miếng trầu, bốn con cọp con đã vẫy đuôi sống lại, khiến cho Cuội vô cùng sửng sốt. Chờ cho cọp mẹ tha con đi nơi khác, Cuội mới lần xuống tìm đến cây lạ kia đào gốc vác về.
Dọc đường gặp một ông lão ăn mày nằm chết vật trên bãi cỏ, Cuội liền đặt gánh xuống, không ngần ngại, bứt ngay mấy lá nhai và mớm cho ông già! Mầu nhiệm làm sao, mớm vừa xong, ông lão đã mở mắt ngồi dậy. Thấy có cây lạ, ông lão liền hỏi chuyện. Cuội thực tình kể lại đầu đuôi. Nghe xong ông lão kêu lên:
- Trời ơi! Cây này chính là cây có phép "cải tử hoàn sinh" đây. Thật là trời cho con để cứu giúp thiên hạ. Con hãy chăm sóc cho cây nhưng nhớ đừng tưới bằng nước bẩn mà cây bay lên trời đó!
Nói rồi ông lão chống gậy đi. Còn Cuội thì gánh cây về nhà trồng ở góc vườn phía đông, luôn luôn nhớ lời ông lão dặn, ngày nào cũng tưới bằng nước giếng trong.
Từ ngày có cây thuốc quý, Cuội cứu sống được rất nhiều người. Hễ nghe nói có ai nhắm mắt tắt hơi là Cuội vui lòng mang lá cây đến tận nơi cứu chữa. Tiếng đồn Cuội có phép lạ lan đi khắp nơi.
Một hôm, Cuội lội qua sông gặp xác một con chó chết trôi. Cuội vớt lên rồi giở lá trong mình ra cứu chữa cho chó sống lại. Con chó quấn quít theo Cuội, tỏ lòng biết ơn. Từ đấy, Cuội có thêm một con vật tinh khôn làm bạn.
Một lần khác, có lão nhà giàu ở làng bên hớt hải chạy đến tìm Cuội, vật nài xin Cuội cứu cho con gái mình vừa sẩy chân chết đuối. Cuội vui lòng theo về nhà, lấy lá chữa cho. Chỉ một lát sau, mặt cô gái đang tái nhợt bỗng hồng hào hẳn lên, rồi sống lại. Thấy Cuội là người cứu sống mình, cô gái xin làm vợ chàng. Lão nhà giàu cũng vui lòng gả con cho Cuội.
Vợ chồng Cuội sống với nhau thuận hòa, êm ấm thì thốt nhiên một hôm, trong khi Cuội đi vắng, có bọn giặc đi qua nhà Cuội. Biết Cuội có phép cải tử hoàn sinh, chúng quyết tâm chơi ác. Chúng bèn giết vợ Cuội, cố ý moi ruột người đàn bà vứt xuống sông, rồi mới kéo nhau đi. Khi Cuội trở về thì vợ đã chết từ bao giờ, mớm bao nhiêu lá vẫn không công hiệu, vì không có ruột thì làm sao mà sống được.
Thấy chủ khóc thảm thiết, con chó lại gần xin hiến ruột mình thay vào ruột vợ chủ. Cuội chưa từng làm thế bao giờ, nhưng cũng liều mượn ruột chó thay ruột người xem sao. Quả nhiên người vợ sống lại và vẫn trẻ đẹp như xưa. Thương con chó có nghĩa, Cuội bèn nặn thử một bộ ruột bằng đất, rồi đặt vào bụng chó, chó cũng sống lại. Vợ với chồng, người với vật lại càng quấn quít với nhau hơn xưa.
Nhưng cũng từ đấy, tính nết vợ Cuội tự nhiên thay đổi hẳn. Hễ nói đâu là quên đó, làm cho Cuội lắm lúc bực mình. Ðã không biết mấy lần, chồng dặn vợ: "Có đái thì đái bên Tây, chớ đái bên Ðông, cây dông lên trời!". Nhưng vợ Cuội hình như lú ruột, lú gan, vừa nghe dặn xong đã quên biến ngay.
Một buổi chiều, chồng còn đi rừng kiếm củi chưa về, vợ ra vườn sau, không còn nhớ lời chồng dặn, cứ nhằm vào gốc cây quý mà đái. Không ngờ chị ta vừa đái xong thì mặt đất chuyển động, cây đảo mạnh, gió thổi ào ào. Cây đa tự nhiên bật gốc, lững thững bay lên trời.
Vừa lúc đó thì Cuội về đến nhà. Thấy thế, Cuội hốt hoảng vứt gánh củi, nhảy bổ đến, toan níu cây lại. Nhưng cây lúc ấy đã rời khỏi mặt đất lên quá đầu người. Cuội chỉ kịp móc rìu vào rễ cây, định lôi cây xuống, nhưng cây vẫn cứ bốc lên, không một sức nào cản nổi. Cuội cũng nhất định không chịu buông, thành thử cây kéo cả Cuội bay vút lên đến cung trăng.
Từ đấy Cuội ở luôn cung trăng với cả cái cây quý của mình. Mỗi năm cây chỉ rụng xuống biển có một lá. Bọn cá heo đã chực sẵn, khi lá xuống đến mặt nước là chúng tranh nhau đớp lấy, coi như món thuốc quý để cứu chữa cho tộc loại chúng. Nhìn lên mặt trăng, người ta thấy một vết đen rõ hình một cây cổ thụ có người ngồi dưới gốc, người ta gọi cái hình ấy là hình chú Cuội ngồi gốc cây đa....
WAR and BEAUTY

Story:
"According to the Rites of Zhou, an emperor should have 121 concubines. This means, in addition to the empress, the emperor also has 3 consorts, 9 concubines, 27 hereditary consorts and 81 lesser wives. Not to forget, he has thousands upon thousands of untitled palace maidens. Of these concubines, however, only a tiny few had the honor of sleeping with the emperor. The imperial consorts, therefore, often plot against each other in the life-and-death struggle to win the emperor's good graces. Consequently, a spate of tragedies took place in this female world of wealth and dignity as many of the women lived out their disconsolate lives in the recess of the imperial palace."
-Tales of Empresses and Imperial Consorts in China" compiled by Shang Xizhi, translated and edited by Ling Lingxing, 1996.
15th year, Jiaqing reign. Intrigue, deception and romance are daily occurrences in the palace of the Qing Emperor, Jiaqing. While the country revels in peace, there were bloody and fierce struggle behind the imposing red walls of the Forbidden Palace.
Yu Yuet (Sheren) is the beloved concubine of emperor but she feared her reign will end soon. As triennial imperial concubine election approaches Yu Fei feels increasingly threatened by the three beautiful and manipulative women vying for the emperor's affections. Among the "Sau Nui" are Yuk Ying (Gigi); a beautiful girl from noble background, and Yee Shun (Charmaine), who has the secret support of the powerful Eunuch Chui Man Tin (Lo Hoi Pang).
There is also Onn Sin (Maggie); 25 years old palace maid who hopes to reunites with her grandmother. Onn Sin was well liked by maids and eunuchs for her kind and sympathetic personality.
Suen Bak Yeung (Bowie) and his father are royal physicians for three generations. Their relationship was strained because Suen blames his father for causing his mother's death. Suen is a sensitive person and understands the feelings of the women in the palace. He is aware of the dangers working in the forbidden palace.
Koung Mou (Moses); used to be a kind-hearted person, but the hardship of poverty molded him into a bitter person. Along with his cousin Chan Song (Wai Ka Hung), he fights his way to the top for power and wealth. After several misunderstandings, he forged a close bond with Bak Yeung.
Yu Fei tries to subdue the newcomers under her control as the emperor's affection for her began to wane. Among the "Sau Nui", Bak Yeung realizes that Yuk Ying is not as brainless as everyone perceived. Although Yuk Ying came from a noble family, she was not born of the formal wife hence her position in the household was very low. Yuk Ying hoped by gaining the emperor's love, nobody will ever look down on her and her mother again. She pretends to be meek so Yu Fei will loosen her guard on her. Still, she loses Yu Fei's trust after being foiled by Yee Shun.
During the selection period, Yee Shun sworned sisterhood with Yuk Ying but in reality, repeatedly schemed with her two adoptive sisters Suk Ling (June) and Yun Kei (Chan Man Hei) to get rid of her. Alas, before their plot succeeded, internal problems started to occur. Suk Ling, feeling jealous on the emperor's attention on Yun Kei, betrayed them, resulting in the Yun Kei's death. Yee Shun was dismayed with Suk Ling and retaliates to dispose her in return. At the same time, Yee Shun began to suffer severe asthma attack due to her depressed state. Bak Yeung treated her with care and attention; causing her to slowly fall in love with him...
The empress constantly finds faults with Yu Fei all these years. Yee Shun took this opportunity to cause Yu Fei to lose favor from the emperor. The emperor was entranced with Yee Shun and promoted her to the rank of kwai yan (worthy lady) soon after.
While Yuk Ying was forced to live in the sick palace by Yu Fei, she forged close relationships with Onn Sin who was always by her side. Seeing Yu Fei's power has weakened, Onn Sin regained hope to be reunited with her grandmother. Unfortunately, her grandmother suddenly died after visiting her. Onn Sin finds solace in Houng Mou as someone she can rely on for the rest of her life. Through Houng Mou and eunuch Siu Luk Chi's (Wong Tak Bun) help, Onn Sin assisted Yuk Ying to become a kwai yan. However, good times never last as Onn Sin discovers the truth behind her grandmother's death. Blinded with revenge against the empress, Onn Sin decided to abandon love and friendship. She successfully seduces the emperor and become a kwai yan herself.
After falling out of favor, Yu Fei experienced the mistreatment of the people around her, except Houng Mou, who treated her with care and respect. They went through hardships together and Houng Mou realizes that Yu Fei is not an evil person after all; she was just forced to protect herself for survival.
Yuk Ying felt discontented by Onn Sin's betrayal and tried to wrestle the emperor's love from her using all means possible, including manipulating Bak Yeung, who was secretly in love with her. On the other hand, Yee Shun has become disillusioned after Eunuch Chui suddenly passed away. Her only consolation was the companionship of Fook Nga (Jade Leung); an ailing concubine who treated her as a sister. Under the advice of Fook Nga, Yee Shun decided to escape the forbidden palace with Bak Yeung. Bak Yeung was torn between Yuk Ying and Yee Shun...
Ending:
The Tin Lei Gau rebels attacked the palace while the emperor was away. The empress wanted to take this opportunity to kill Yu Fei, Onn Sin, Yee Shun, and Yuk Ying during the chaos. Bak Yeung and the funeral procession were nearing the palace exit when Houng Mou arrived to execute him on the emperor's order. In the chaos, the servant dropped the coffin and Yee Shun fell out. Seeing the rebels nearing on them, Houng Mou helped them escape. Bak Yeung went back to save Yuk Ying and placed Yee Shun in Houng Mou's care. However, Houng Mou was ambushed by Chan Song who threatened to kill him if he does not lead him to Yu Fei.
With Houng Mou taken hostage by Chan Song, Yee Shun was worried about Bak Yeung's safety and went back to look for him. She tried to convince Yuk Ying to escape with her but she refused to believe her until Bak Yeung explained that the emperor already discovered their affair. Chan Song realizes his mistake and died trying to save Houng Mou, Yu Fei, and Onn Sin from attacks. Houng Mou was heart broken. Yee Shun asked Bak Yeung and Yuk Ying to flee without her as she will be a burden to them. Bak Yeung convinced Yee Shun to run away with them using Fook Nga's last words. Hearing their conversation, Yuk Ying decided to go back to her palace. Bak Yeung resigned himself to fate and decided to go back with her and told Yee Shun that he was grateful for her love. He promised that they'll meet again...
On the other hand, Houng Mou, Yu Fei and Onn Sin were busy escaping from the empress and rebels' pursuit. Houng Mou doesn't want to abandon Yu Fei and asked her to run away with them. Yu Fei wished to but she was fated to spend the rest of her life here in the forbidden palace. Yu Fei asked Houng Mou to choose the woman he loved most; to which he responded by holding on both of Yu Fei and Onn Sin's hands firmly. Yu Fei was touched but rejected Houng Mou, telling them to escape while they still can.
Yuk Ying explained to Bak Yeung if she escaped with him, the emperor will be infuriated and harm her mother instead. Only by committing suicide the emperor's anger will be appeased. As Bak Yeung drags Yuk Ying to leave, they were trapped inside the room by Eunuch Wong. Eunuch Wong set fire on the room under the empress' order... Seeing that Yee Shun was wandering aimlessly amidst the raining arrows, Onn Sin stepped forward to rescue her. Houng Mou, Onn Sin, and Yee Shun managed to escape from the palace. Trapped in the blazing room, Bak Yeung asked if she really loved him. Yuk Ying replied with a tearful kiss and they both lock in embrace in their fiery death...
Yu Fei confronted the Empress of her evildoings and vowed to fight against her till the end of days. Yee Shun realizes Onn Sin was hit with an arrow but Onn Sin stopped her from telling Houng Mou. She tells Yee Shun to start a new life on behalf of her and Yu Fei. Onn Sin was content she can finally be with Houng Mou and died on his shoulder...
Chuyen tinh tay ba

BEYOND REALM OF CONSCIENCE

Imperial Household Bureau is responsible for managing and directing all household services to the Emperor and the Imperial family in Tang Dynasty. It is composed of four departments, namely Jewels, Attire, Food and Furnishings. Lau Sam-ho (Charmaine Sheh) and Yiu Kam-ling (Tavia Yeung) are introduced into the bureau in their tender age and brought up in the disciplines of the palace. The two girls are diligent. Yuen Tsui-wan (Susanna Kwan), Head of the Jewels, and Chung Suet-ha (Michelle Yim), Head of the Attire, are both very fond of Ho for she is a kind-hearted young girl. Soon, they start fighting for the fellowship of Ho. Ho always remembers her mother's words left to her before she passed away, that she was told, "Doing good deeds, speaking good words, showing good will." She lives her life of being gracious and kind-hearted in the palace. On the other hand, Ling believes her survival in palace is achieved through cruel and calculating tactics. She cheats and schemes her way to the top and finally becomes the concubine. Though she realizes that Ho has fallen in love with the chess master Ko Hin-yeung (Kevin Cheng), her jealousy still arouses by Ho's attraction to the Emperor Lee Yi (Moses Chan). Fearing that she is losing power, she ruthlessly makes up a false allegation against Ho for murdering the Empress (Mary Hon) and condemns her to death. No matter how clever she is to scheme, things do not go the way she planned. By using a strong comparison of the two distinctive characters, Ho and Ling, the message of the drama is that "benevolence" is the only way to gain final victory.